Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

/

Chương 2: Không phải mình đã chết rồi à

Chương 2: Không phải mình đã chết rồi à

Thỉnh Lão Tổ Tông Hiển Linh (Bản Dịch)

Ngạo Vô Thường

5.286 chữ

19-03-2024

Ánh lửa dần dần tiêu tán, hóa thành một tấm xích hồng phù triện từ từ hạ xuống trong hỏa diễm mỏng manh, cuối cùng vững vàng rơi vào lòng bàn tay một vị lão giả uy nghiêm.

Vị lão giả này dáng người khôi ngô, tóc đỏ mày hồng, chắp hai tay sau lưng, mắt sáng như đuốc, tự có một phen khí độ uy nghiêm.

Trần Ninh Thái thấy thế, cũng liên tục chắp tay với các khách viếng: "Chư vị quý khách, Trần mỗ xin được cáo lui trước, xin lỗi, không đi cùng được.”

Một đám tân khách thấy người đến thì nhất thời nghiêm nghị không nói, nhưng trong lòng lại kinh nghi bất định.

Đây là Xích Cầu lão tổ của Lĩnh Bắc Trịnh thị.

Lão nhân này không phải xưa nay không hòa thuận với Huyền Mặc lão tổ sao, sao giờ lại tự mình đến đây phúng viếng?

Hắn quay người trịnh trọng dặn dò một vị nam tử trung niên sau lưng: "Đạo Linh, con tiếp đãi các tân khách đi, chớ thất lễ.”

"Vâng, phụ thân.” Trần Đạo Linh bề ngoài đoan chính nho nhã cung kính hồi ứng, lại khách khí hàn huyên vài câu với tân khách thì liền dẫn bọn họ vào sơn môn chiêu đãi một phen.

Một bên khác.

Trần Ninh Thái lại nghênh hướng Trịnh thị Xích Cầu lão tổ, khách khí hành lễ: "Đa tạ Trịnh đạo huynh, thân đến tiễn phụ thân ta đoạn đường cuối cùng.”

Xích Cầu lão tổ ánh mắt hơi có vẻ phức tạp, miệng há mấy lần, cuối cùng hóa thành một tiếng than khe khẽ: “Hazzz ~ Ninh Thái lão đệ, bớt đau buồn.” Huyền Mặc lão quỷ này bất luận là tính toán hay vũ lực, đều lực áp hắn một thế.

Bình thường hắn tất nhiên đã âm thầm rủa tên Huyền Mặc lão quỷ này sớm ngày thăng thiên.

Nhưng đến khi thật sự thấy Trần Huyền Mặc chết rồi, lại không khỏi có mấy phần bi thương.

Sợ là không đến hai ba mươi năm, đám thời đại phong quang cường thịnh bọn hắn đều phải kết thúc rồi.

Ngay lúc Trần Ninh Thái chiêu đãi quý khách, trên bầu trời lại có một chiếc thuyền ô bồng lái đến.

Nó phá vỡ mây mù, chậm rãi đáp xuống trước sơn môn Trần thị.

Rèm trên thuyền ô bồng được cuốn lên, bên trong đi ra một vị lão giả hoa phụ khí độ bất phàm, phía sau còn có mấy vị tiểu bối tuổi trẻ.

"Quảng Lăng lão quỷ lại tự mình đến phúng viếng?” Xích Cầu lão tổ có chút nheo mắt lại.

Tại Hà Đông quận Nam Ngũ Vệ trong phương viên ngàn dặm, có Thương Di Trần thị, Lĩnh Bắc Trịnh thị, Nam Nhạc Triệu thị, cùng xưng là tam đại tu tiên gia tộc.

Trong đó Thương Di Trần thị có nội tình nông cạn nhất, nhưng lại quật khởi mạnh mẽ nhất.

Tam đại gia tộc cùng tu tiên tông môn Vân Dương tông, đều có quan hệ thiên ti vạn lũ, cho nên cả hai vừa có là cạnh cạnh, lại cũng là đồng minh hợp tác ở các mặt khác, quan hệ tương đối phức tạp.

Trần Ninh Thái thấy vậy bèn cáo lỗi với Xích Cầu lão tổ cáo rồi vội vàng đi nghênh đón Nam Nhạc Triệu thị Quảng Lăng lão tổ.

Tiếp đó các lộ tân khách cũng lục tục ngo ngoe đến phúng viếng, trong đó không thiếu Trúc Cơ Kỳ tu sĩ danh chấn một phương

Đến ngày thứ ba.

Trên bầu trời xuất hiện rồi một con tam giai linh cầm kéo phi liễng giáng lâm, chính nội môn chấp sự có danh vọng do Vân Dương tông phái tới phúng viếng -- Vương Chí Thanh, có thể thấy tông môn cũng có chút coi trọng với cái chết của Trần Huyền Mặc.

Vậy là trên dưới Trần thị lại bận rộn mấy ngày.

Đến ngày thứ sáu tang kỳ, các tân khách thân thuộc phúng viếng mới lần lượt tán đi.

Nhưng tộc nhân Trần thị lại vẫn không thể nghỉ ngơi.

Cho đến ngày thứ bảy.

Từ đường.

Từ đường Trần thị nằm sâu nhất trong chủ trạch, chung quanh đầy tùng bách, có đàn mùi hương nhàn nhạt tỏa khắp, u tĩnh mà an bình.

Không giống với Hoa Hạ cổ đại, trong từ đường của phương thế giới này vẫn thờ phụng bài vị nữ tính, dù sao số lượng nữ tu tiên giả cũng không ít.

Bởi vì Thương Di Trần thị quật khởi cho tới nay chỉ mới mấy chục năm, Trần Huyền Mặc vốn là lão tổ khai tộc.

Cho nên dù từ đường xây rộng rãi đại khí, nhưng bài vị trong chủ điện vẫn rất ít.

Vị trí bài vị cao nhất, trước mắt chỉ thờ phụng chủ mẫu đời thứ nhất của gia tộc Trần thị Diêu Thu Bình.

Lúc này.

Thiếu tộc trưởng Trần Ninh Thái tóc mai điểm bạc, bưng bài vị của phụ thân Trần Huyền Mặc, đi ba bước một dập đầu cung phụng đến vị trí cao nhất, cũng đem trung phẩm Linh khí – Huyền Mặc linh kiếm của Trần Huyền Mặc khi còn sống, cung phụng phía sau bài vị.

Đồng thời, còn không ngừng tụng niệm: "Mời anh linh phụ thân quy vị."

Tộc nhân nam nữ lão ấu sau lưng đều quỳ rạp trên đất, đồng thời tụng niệm: "Mời anh linh lão tổ quy vị.”

Dưới từng đạo âm thanh.

Bỗng nhiên.

Huyền Mặc linh kiếm phía sau bài vị bỗng run nhè nhẹ đến mức khó mà nhận thấy, sau đó nổi lên một tia ánh sáng nhu hòa.

Nhưng tộc nhân Trần thị đều đang quỳ sát cho nên không ai thấy được một màn này.

"Oanh!”

Trần Huyền Mặc chỉ cảm thấy sâu trong óc bị nổ ra, đột nhiên thanh tỉnh.

Hắn ngắm nhìn bốn phía, hình như mình đang ở trong một khối cầu bị bít kín.

Không ra được, nhưng cũng có thể thông qua vách cầu thủy tinh để ‘nhìn’ cảnh tượng cong cong bên ngoài.

Ngoài vách thủy tinh hình như là từ đường do hắn tự tay kiến lập, trên mặt đất quỳ mười mấy hiếu tử hiền tôn đang đốt giấy để tang, miệng còn lẩm bẩm cái gì mà anh linh quy vị.

Đây, là chuyện gì thế?

Trần Huyền Mặc khó hiểu.

Hắn cộng kiếp trước kiếp này cũng đã là lão quái vật sống gần hai trăm năm, nhưng chưa bao giờ thấy qua cảnh tượng như thế này.

"Không phải ta đã chết rồi sao?"

Trần Huyền Mặc sửng sốt hồi lâu.

Đúng vậy, không phải ta đã chết rồi ư?

Bản dịch được đăng duy nhất ở Bạch Ngọc Sách VIP-Reader!